Sương khẽ hát khi đêm dần buông trên con phố dài
Ngoảnh mặt sau lưng chỉ thấy bóng đêm xa xăm, mệt nhoài
Đèn đường khuya vắng mình anh, ôm nỗi đau cuộc tình mong manh
Tại sao cứ mãi yêu em cứ mãi mong em, dù biết ta chẳng là của nhau
Bao nỗi nhớ, anh đã cố xóa tan theo giấc mơ
Dường như yêu thương anh trao cho em, lạc lối mất rồi
Nhìn em quay bước thật nhanh, vậy cớ sao tự dày vò đắng cay
Lòng anh luôn hướng về em, nhưng đôi môi em ngọt ngào bên ai
Giọt mưa khẽ rơi, trên đôi vai nhỏ bé
Như nhắc với em anh đang nhớ em nhiều
Vì bao khổ đau anh mang những ngày qua
Là do chính anh, riêng anh mà thôi.
Tình yêu với anh, quá ư mỏng manh
Anh muốn bên em, nhưng đau xót trăm lần
Và bao nhớ thương anh ghi khắc vào tim
Ừ thì cứ xem như qua một giấc mơ
Anh vẫn luôn mong em bình yên.