Biết ai hôm nay còn đợi anh nữa
Biết bao yêu thương chẳng thể như lúc xưa
Phút giây cô đơn lạc đường đi mất...khỏi trái tim của nhau
Gieo bao niềm đau
Phải chăng anh không thể nào yêu nữa
Giấc mơ đêm hôm qua vẫn là hình bóng của em
Thắp bao đau thương nỗi niềm chôn giấu...trong ánh nến mong manh
Qua từng đêm dài.
ĐK:
Có lẽ đã...chẳng lẽ đã mất hết những hy vọng thuở nào
Mất bao ngọt ngào và ấm áp ta trao rồi
Chẳng thấy gió chẳng lẽ hóa cơn mưa bay đi để bên em
Để anh một lần lại được nhìn mãi theo
Ánh mắt ấy...đôi môi ấy nay chẳng thể ôm bờ vai gầy
Trách sao dễ yêu mà ta dễ buông tay...quá
Có lẽ đến đây đã hết...có lẽ giấc mơ phải dần quên
Dần tan như ánh nến...mong manh.