Em thường đi trên những con đường ngày xưa
Tuy giờ đây chẳng có ai bên cạnh em nữa
Em lạc chân đi giữa bao nhiêu người qua
Những nụ cười trên phố đông nhưng đầy xa lạ.
Em chợt nghe mưa hát những câu tình ca
Em lại buồn vì nhớ em hay vì lạnh giá
Hai hàng cây thay lá đã bao mùa qua
Chỉ còn em nhưng nỗi đau cứ kìm nén lại.
Vì thế em cứ đứng trong màn mưa
Để cuốn trôi hết tiếc thương ngày xưa
Để những đau đớn dưới cơn mưa nhòa
Để tim em thôi xót xa.
Để chẳng ai thấy mắt em lại cay
Vì những yêu dấu đã không còn đây
Giọt nước mắt ấy chỉ là của cơn mưa qua mà thôi.