Nhiều đêm khắc khoải, niềm ưu tư chợt đến
Cho nhớ thương đong đầy, kỷ niệm xưa còn đấy
Mà người đổi thay, chối bỏ câu hẹn thề
Để lại đây, cay đắng và thương đau
Từng đêm mưa giăng sầu
Khi nước mắt ban đầu mình đã khóc cho nhau.
Niềm tin chớm nở, mình thương nhau từ đó
Không đắn đo e dè, để ai kia bạc bênh
Lời thì vôi quên , thốt thành câu tạ từ
Cuộc tình như ong bướm vườn bên hoa
Để khi hoa phai tàn,
Ong bướm bay theo đàn để trọn kiếp thương đau.
Nhưng thôi nhắc lại chỉ đau đớn lòng
Vì đời mấy ai giữ được câu chung tình
Mấy ai hiểu cho mình, tay trắng đôi tay
Phận nghèo giờ đây, ngồi ôm kiếp canh dài
Chỉ tủi phận mình thôi .
Đường yêu lắm nẻo, nụ hoa mau tàn héo
Cho xót xa thêm nhiều, nếu xưa ta đừng quen
Lời ngọt đầu môi, chỉ là câu bội bạc
Tình đổi thay, như áo mặc qua tay
Đời ai không một lần
Dang dở duyên ban đầu để trọn kiếp đơn côi .