Những lúc tôi buồn thường ngồi nơi quán cóc
Uống ly cà phê tôi ngắm nhân gian mải mê từ bên lề cuộc sống
Từ lúc phiên chợ đông cho đến khi trăng treo đỉnh đầu
Chuyện đời hợp tan nhân tình thế thái
Vì đâu danh lợi bởi tham bạc tiền và bao thói đời xuôi dòng người chạy theo đổi thay
Ai ai chẳng mơ thầm nhà cao nhung gấm mơ mái ấm thành đô
Nhưng khi giấc mộng càng cao thì càng mang phiền não sai lầm và khổ đau
Tôi trong đắng cay ê chề giơ năm ngón tay thề với trăng sao và đất
Tôi sẽ không còn u mê sẽ quay trở về xây lại cuộc sống dù chỉ bằng con số không.