"Chuyện đôi mình ngày thơ có em là tiên nữ xuống trần
Và anh là nhà vua rước em về cung vàng lầu son
Chuyện đôi mình ngày thơ em ước rằng ở hoài trần gian
Ta sẽ bên nhau dưới muôn vì sao sáng soi hồng trần
Rồi câu chuyện ngày thơ cứ xa dần như làn mây mờ
Nàng môi hồng tuổi xuân biết bao chàng ôm mộng mê say
Chiều thu buồn nào hay em giã từ theo về nhà ai
Bao dĩ vãng thơ ngây với bao lâu đài gởi theo gió mây
Ô ô kìa nhà ai áo hoa rực rỡ khách vui rộn ràng
Thấy có cô hàng xóm kết duyên tình thắm bên chồng giàu sang
Sao nghe lòng buồn thiu mưa trên khắp lối đi về chiều
Chốn xưa buồn tiêu điều cho lòng anh mãi thương tiếc nhiều
Thôi xin trả lại nhau tuổi thơ nào lỡ ước mơ dại khờ
Biết chẳng ai còn nhớ có anh hàng xóm vui buồn ngày thơ
Nhưng thôi chỉ là mơ cho anh mãi nhớ em dại khờ
Có anh chàng vua khờ ôm mộng mơ câu chuyện ngày thơ"