"Anh em đã sống vì mình
Thời khi lam lũ hết tình bên ta
Bên mình vượt dặm phong ba
Vì ta mà họ bỏ qua gia đình
Cũng vì chữ nghĩa chữ tình
Làm thân che chắn để mình vương lên
Nửa đời trôi nổi chênh vênh
Cười trong nước mắt thấy ta lên đời
Vậy mà vẫn đỗi sao dời
Lòng thay đổi già đổi tình anh em
Chào anh, em cũng không thèm
Cười khinh ánh mắt chẳng hề quan tâm
Miệng chề tai điếc như câm
Trăm năm như kẻ có tâm chân thành
Lưng thì dao kiếm để dành
Đâm bạn sơ hỡ để dành cơm ăn
Ngoài thì vỡ vỡ văn văn
Trong lòng toàn rắn với trăn bu đầy
Ngoài thì ra vẽ ta đây
Tiền ăn không trả dã ngây đi liền
Sống thì đo bạn bằng tiền
Mỗi khi đụng chuyện làm phiền anh em
Khó thì một chị hai anh
Sướng thì đâu mất hỏi thăm không thèm."