"Xác thôi hao mòn, trái tim không còn
Coi loạn nhịp là thói quen
Đã thôi lo sợ đã hết bất ngờ mấy lời ong tiếng ve
Khó đâu yêu đời, khó đâu yêu người
Khó để yêu được chính mình
Đừng trách một ai làm ta đau.
Một khi đã không còn nữa hi vọng
Tại sao vẫn ngồi đây nhớ mong
Một khi đã không còn thấy quan trọng
Tại sao vẫn cứ gọi tên nhau.
Những nỗi đau giống nhau sẽ tan biến mau
Làm bạn với chính ta để thôi u sầu
Ngại gì không bước ra ngoài bao la
Chọn niềm vui để cho trái tim mãi đập nhịp yêu thương.
Để biết ta đang sống
Khoảnh khắc đã qua sẽ không trở lại
Nào ai biết trước được ngày mai
Tự giải thoát khỏi bao đắng cay trong lòng còn giữ mãi
Để biết ta đang sống.
Nếu đã không còn thiết tha cuộc đời
Hãy thử một lần cháy lên
Dưới ánh mặt trời
Thay vì mãi ngồi trong bóng đêm."