"Nhìn về nơi phương ấy xa xôi
Mà thấy tim đau bồi hồi
Từng chòm mây trắng đổi màu
Như nhắc nhở về ai
Cuộc đời là cõi phù vân
Ngẩn ngơ với thương đau
Và chẳng biết ngày sau ai sẽ là người ở bên ta
[ĐK]
Đời người là những hố sâu
Ta chìm trong những giấc mơ
Chẳng thể nào thoát ra với những sai lầm
Đời người là những hố sâu
Ta chẳng biết đi về đâu
Cứ như là cánh chim cuối trời
Đường về sao bỗng thấy xa hơn
Lạc lối giữa bao con người
Cuộc đời như cuốn phim dài
Ai cũng diễn nhập vai
Cũng chỉ là những mộng mơ
Cớ sao phải hững hờ . Để nước mắt ngược xuôi .
Khóc cho một đời mãi thăng trầm
Gió nơi nào hãy mang đi những nỗi buồn
Gió nơi nào hãy mang đi những muộn phiền"