"Sợ nhất ánh bình minh tắt dần đi, sợ nhất bỗng một hôm bạn bè hỏi em, anh vẫn sợ nhất nỗi đau nhói trong tim trở lại bao tháng ngày. Anh vẫn sợ nhất ai đó nhắc về tên em. ( anh vẫn sợ nhất trên thế giới không em anh đây phải sống sao, cho dù xa cách hơi ấm em vẫn bên anh )
Nỗi nhớ giá như nó sẽ là âm thanh, và nó cũng sẽ khóc vì nỗi đắng cay. Thì giờ chẳng biết phải nên tính sao hãy để anh là chính mình. Chỉ còn nước mắt không thể dối được con tim
Đk: Đột nhiên rất nhớ em, em có ở chốn nao? Được vui hay tủi thân người hỡi
Đột nhiên rất nhớ em, tháng ngày đó bỗng quay trở về, tự nhiên đôi mắt cay mờ loà
Ngày đó hai đôi chúng ta sao giống như bài ca. Chợt biến như bộ phim chuyện tình thảm buồn. Tại sao người hỡi cho anh biết bao nhiêu phút giây mình đã trao, để giờ mình anh nỗi nhớ vẫn mãi trong tim
Ngươi yêu này! Đã có lúc ta trao nhau điều ngọt ngào ngất ngây, phút đắm đuối bao mê say vẫn luôn còn đây, điều gì trong ta mà giờ lại bỏ đi bao hạnh phúc riêng ta để tiếc nuối tình đã qua"