Một người khóc, một người đau, một người nhớ em đứng giữa cơn mưa chiều.
Em giờ đang trong vòng tay bên người mới kia, tình đôi ta em xem như là cơn gió
Tình chợt đến rồi lại đi, để lại đây bao giấc mơ phai màu
Con đường xưa hai ta vẫn cùng bước đi, mà giờ sao lẻ loi chỉ mình anh
Gió ơi gió vô tình đã cướp mất đi bao kỷ niệm, chính nơi đây con đường mà ngày xưa trao lời hẹn ước.
Ánh mắt em xoe tròn mái tóc buông xõa dài, ngày xưa nói chỉ thương và cần anh.
Anh sẽ thôi mơ về một hạnh phúc tương lai tốt đẹp
Vì giờ có nói gì em cũng chẳng cần anh nữa
Anh sẽ cố gắng cười để che dấu nỗi buồn
Vì anh biết rằng tim em chưa từng có anh.
Đứng lắng nghe âm thầm nhìn bóng em xa khuất mây mờ
Nơi phía cuối con đường còn mình anh chậm chậm lê bước.
Nước mắt anh rơi rồi chắc em không biết đâu
Vì anh biết, rằng tim em chưa từng có anh.