"Bao nhiêu ngày qua ta mơ ước
Hạnh phúc sáng mãi như vì sao
Ta đâu ngờ đâu sẽ mất nhau
Niềm hạnh phúc bỗng hóa ra nghẹn ngào.
Cũng đến một ngày làm ta phải hiểu ra
Ai tốt với ta hơn chính bản thân mình
Chán chê cuộc tình rồi cũng sẽ thốt ra
Nhưng lời cay đắng không thể nào thứ tha.
[ĐK:]
Khóc đi khóc nữa chuyện buồn rồi cũng sẽ qua
Bởi vì chúng ta đã tạo ra những lỗi lầm
Để giờ nhận ra ta đã sai ôm nhiều đắng cay.
Gạt hết nước mắt rơi rớt cố giấu những nỗi buồn
Vùi trong tim tận cùng của nỗi đau nhưng cảm xúc nghẹn ngào
Giờ đây khi hiểu ra rằng không thể thứ tha cho một người làm ta bị tổn thương."