Nụ cười anh trao em bỗng nhiên không còn
làm sao em quên anh người ơi
Để từng đêm qua đêm đẫm đôi mi tàn
làm sao níu bước anh về đây.
Rồi từ đây em cơ đơn lẻ loi đi về
đường khuya ấy có ai cùng anh
Nửa vầng trăng trôi mau để sao ở lại
lệ lấp lánh giữa đêm buồn tênh.
[ĐK:]
Vào vòng tay ấy anh có nhớ những đêm đầy sao
Mình ngồi vai trong vai ngắm trăng khuya tàn
Nụ cười anh thơ ngây cho em hồn ngây ngất.
Một mình chốn cũ em vẫn nhớ vẫn mơ về anh
Ngàn sao vẫn lung linh hỏi trăng nơi nơi nào
Để mình em lê chân trên phố vắng âm thầm.