"Một mình anh trong đêm phũ sương giá lạnh, gọi tên em trong muôn ngàn nỗi nhớ
Không biết em bây giờ sống như thế nào, có được vui được ấm êm bên người ta
Ngày xưa ấy nếu như anh không nhìn thấy, thì có lẽ sẽ không phải thế này
Tình yêu anh trao em không đắn đo điều gì mà vì sao em đành tâm gạt anh
DK: Nhìu lần như thế anh đã níu kéo một trái tim chẳng thuộc về anh nữa đâu
vì anh ngu ngốc nên mới tin vào chính em người khiến anh phải đau , chính em người khiến anh phải đau
nhìu lần cứ ngỡ chỉ là cơn mơ phút chốc qua rồi để lại bao tổn thương, làm sao anh biết em dối anh cơ mà, sẽ không còn thứ là tình yêu , sẽ không còn thứ là tình yêu..."