Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng, lại một đám mừng ở trong làng, ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng, ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng, nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay...(Chr): Giờ em đã là vợ người ta, áo trắng cô dâu cầm hoa nhạc tung tóe thanh niên hòa ca, vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta, anh biết do anh mà ra, tình yêu ấy nay xa càng xa, buồn thay...2. Nghĩ nhiều chuyện trong đời, anh thấy lòng càng rối bời, liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời, chúng ta lấy nhau chứ em ơi?Đành bảo phó mặc ở duyên trời, nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội, một người bước, một người không đợi thì đành tìm ai...?(End): Mà giờ em đã là vợ người ta, hãy sống vui hơn ngày qua, nhạc cũng tắt thanh niên rời “bar” , còn năm sáu tên đứng lơ ngơ ấy là tàn lễ cưới em theo người ta, anh bước đi như hồn ma, ngày hôm ấy như kéo dài ra, buồn thay…