(Ngâm)
Hò ớ ơ
Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu
Gió bấc về, xác xơ những bụi chuối sau nhà
Má nó ngồi, mắt đăm chiêu nhìn trời xa
Từng cơn gió lào xào mái hiên
Nghe như tiếng cười đùa của em
Ôi người con gái ngày xưa
Út lấy chồng, má hay ra ngoài ngắm chân trời
Phía cuối trời, cánh chim theo ngàn cơn gió
Chợt khi sớm vọng về tiếng ca
Giọng ai hát điệu buồn xót xa
Hà ha há ha há ha
Người đi đi xa, mà lòng xót xa, mẹ già đứng bên hiên nhà
Người lên xe hoa, lòng buồn héo hon, mẹ già tiễn con, lệ rơi
Tháng tháng ngày, lướt qua theo ngọn gió Đông về
Má vẫn ngồi, vẫn trông con mịt mù xa
Bờ môi đã chẳng còn thốt ra
Và đôi mắt chẳng còn thấy ai
Trăng tàn theo bóng người xa
Gió bấc về, cánh chim theo ngọn gió quay về
Gió thét gào, nhánh cau rơi rụng tả tơi
Người con gái tần ngần trước sân
Còn đâu nữa mẹ già của em, còn đâu nữa gió ơi!
Người đi đi xa, mà lòng có xa, từng ngày ngóng trông quê nhà
Buồn chi em ơi, dòng đời cứ trôi, lòng người có bao giờ vơi
Người đi đi xa, mà lòng xót xa, mẹ già đứng bên hiên nhà
Người lên xe hoa, lòng buồn héo hon, mẹ già tiễn con
(Ngâm)
Ầu ơ... ơ ớ ơ
Chiều chiều chim vịt kêu chiều
Bâng khuâng nhớ mẹ, chín chiều ruột đau