"Cố gượng cười để vui. Và anh hát thật nhiều để quên
Những dòng nhạc chỉ mang thêm nỗi buồn.
Nén vào lòng nỗi đau. Giọt nước mắt kia cũng không rời
Ước gì còn có em bên cạnh anh.
Giữa đường về vắng tênh. Rồi anh bước một mình lẻ loi
Cố hoà vào những cơn mưa đêm lạnh
Đếm từng giờ phút trôi. Và tim anh như vỡ tan rồi
Ước gì còn có em đi cùng anh...
ĐK:
Mà sao em đi quá nhanh. Bàn tay anh không giữ được...
Để cho anh đau gấp trăm gấp ngàn lần.
Mà vì sao anh vẫn tin. Mà vì sao anh vẫn chờ
Mà vì sao anh vẫn chưa quên được em..."