"Em đi rồi em đi một mùa đông
Em đi rồi em quên một dòng sông
Em đi rồi từ đây từng con sóng,
Vỗ trong lòng đời mênh mông, mênh mông
Em đi rồi anh ở lại mùa đông
Em đi rồi em bỏ lại dòng sông
Em đi rồi anh như nỗi sóng
Bóng sông dài lồng lộng mấy mùa đông.
Biết em quên mùa đông,quên tình đầu sao em
Tiễn em qua dòng sông, nước vẫn xanh một dòng
Sao em quên em quên, bóng con đò năm ấy
Biết em quên tình anh như một lần sang sông
Tiễn em đi mùa đông tiếng mưa rơi lạnh lùng
Ai ca câu ca xưa giữa đôi bờ cát trắng
Biết em quên mùa đông, quên được tình xưa không
Biết em quên mùa đông, quên được người xưa không."