"Vương chút u hoài buồn đếm thương vay
Bâng khuâng nhạt môi chờ.
Nhớ ơi xin ngủ yên thiêm thiếp quên đi
Nghe mưa trong ta giọt sầu đau đáu
Chuyến xe tình mất nhau
Bên đời người xa người, ngang trái từ đây
Ta ôm thương đau muộn phiền chiếu chăn
Ta với ta ngậm ngùi, người ơi nỡ gieo nước mắt ly tan
Ta hoang bước tới trần ai, như mơ hồ, vương vấn nhau chi
Gieo thêm mắt lệ tình đau, nhuộm tím nhau
Ơi người hờ hững câu ân tình
Ai có ngờ đâu rớt xuống hồn đau, đắm chìm tuyệt vọng
Ngoài ngàn ai hát ru, mênh mang mắt lệ tương sầu
Thế là dòng trôi buông lơi!
Thao thức đêm tàn, ta cố quên đi
Quên đi người bội thề
Trái ngang trong ngọt đắng qua hết thu đông
Mênh mang mênh mang lời nguyền son sắt
Đã trôi chìm khuất xa, hắt hiu về chốn nào, thôi thế thì thôi!
Chiều buồn chiều buồn, nhặt từng vết đau
Từng đêm ta ngậm ngùi tìm ta, thôi đành ta khóc bên ta!"