"Đêm gối đơn lệ mờ rơi đoạn trường
Mê ảo rót trong nhau quạnh hiu buốt lạnh riêng mình
Ngày lên ôm ngóng tương tư sầu
Mặc cho kiếp người đưa buồn, tình xa khuất xa
Buồn nào hơn, vì yêu bóng rụng bên đời
Tình lỡ thiên thu buồn khơi sóng dậy từng đêm
Sầu không uống cạn mảnh đau tàn rơi xuống đời ưu phiền
Tình ơi dang dở mãi trôi mau, buồn thương lắng đọng kinh cầu
Chiều hoang phế chiều, nhánh hoang vu vàng phai
Chén tình ta với ta, mềm môi đắng cay qua ngày
Chơi vơi mắt lệ nghìn đêm.
Sau chiếu chăn người phụ vong bạc lòng
Trăng bỗng chết đêm nao ngàn thu mắt lệ u hoài
Vì sao ta mất nhau ơi người, hành trang chất đầy kỷ niệm
Lòng đau ngổn ngang, sầu cô miên, tựa lưng cánh chiều ngậm ngùi
Tình chết trong nhau còn đây dấu buồn màu tang."