"Đời luôn Vô Thường,cho nơi cõi tạm mình nương nhờ đây.
Được mất,lợi danh,là phù du thôi cớ sao tranh giành.
Bàn tay nắm chặt,có giữ được gì đâu mà người chưa buông.
Từ bi cho ta hóa kiếp nhân sinh thoát cơn đau sầu.
Được sinh trong kiếp này,duyên,phước là làm con của Mẹ Cha.
Khi con ngã thì Mẹ lo,còn đời cha gánh cho con bao phiền muộn.
Từ tâm ta hiểu được công Mẹ Cha,đừng làm đau thêm những khổ đau.
Đời ai cũng thế,chốn u mê xin chớ làm buồn lòng Mẹ Cha.
Từ thuở được sinh ra là ta đã đeo mang nghiệp đời.
Làm sao thoát được câu Trầm Luân,Vì đời u mê không lối thoát.
Mẹ ơi,Cha hỡi cho con kiếp này con nợ một đời con.
Và khi con hiểu được, con xin theo đức Phật về nơi bình yên.
Chuông,mõ chùa xa cho đời con thấy An Nhiên lạ thường.
Quỳ bên đức Phật con cầu xin,Một đời tu tâm không nghĩ suy.
Cầu ơn trên soi sáng,cho con qua nẽo về thôi vướng bận trần ai.
Đời ta mong manh lắm,thân ta như cát bụi …
Nương Cõi Tạm Mà Thôi !"