"Quá hayNghèo xác nghèo xơ nghèo đâu có gì
Đời mình tay trắng ước mộng làm chi
Mà anh thì ở nơi cao sang
Trời xanh đành nỡ se mối duyên
Khiến cho đôi mình dở dang
Ngày đó gặp anh lòng đâu có ngờ
Ngày chờ đêm nhớ biết mình đã yêu
Gần anh hạnh phúc biết bao nhiêu, mình xa vài phút đã luyến lưu
Có biết đâu sẽ u sầu
Mẹ cha anh không đồng ý tình ta
Vì anh kiếp sống xa hoa, em đây thân phận bọt bèo
Vì câu không môn đăng hộ đối nên đời kia chặn lối
Đôi mình phải xa xôi
Nhìn nhau trong tim quặn thắt cơn đau
Lệ rơi át tiếng mưa ngâu, sóng sâu trôi cuộc tình sầu
Nợ duyên không cho ta cùng sống khi anh chọn chữ hiếu
Em biết phải làm sao!?
Nghèo xác nghèo xơ nghèo hơn chữ nghèo
Dặn mình thôi chớ có học trèo cao
Để không lần nữa mang thương đau
Tình kia vùi lấp nơi hố sâu
Buồn thay số kiếp con nhà nghèo!"