"Hạnh phúc bây giờ sao giống bán mua
Phải chăng giàu có mới được tôn thờ!?
Ai cũng muốn được cuộc sống như mơ
Chạy theo lợi danh hư vô
Lãng quên tình nghĩa ngày xưa
Nhiều lúc than trời ông chắc thấy vui
Mỗi khi mà tôi khóc vì một người
Nên đã mấy lần tình tưởng xanh tươi
Ngờ đâu tàn như hoa rơi
Tình vội đến đã bỏ đi rồi
Từng lời anh, anh nói rằng kiếp sống mong manh
Thế nên mình phải chân thành
Vì nghĩa, vì tình, đừng vì tiền mà quên
Và rồi anh lại là người tham sang phụ khó
Anh đã đi theo người ta đó
Để lại một mình em bơ vơ
Phận đời em như tiếng đàn reo rắc mua vui
Đến khi người chán nghe rồi
Người nở nụ cười chào tạm biệt mà thôi
Chuyện tình yêu mãi là điều em không thể với
Hạnh phúc ơi em không tìm ra lối
Phải chăng chỉ dành cho người giàu?"